RU TA NGẬM NGÙI
Sao nhớ thế môi nào thơm dịu ngọt
Nét hồn nhiên thánh thót tuyệt dị thường
Tim lăn tròn theo notes nhịp vấn vương
Sa diễm ảo anh nương hồn từ ấy
Và ta biết bình yên không như vậy
Tay rong rêu nhập bóng dáng mơ về
Chờ rạng đông chờ mãi suốt cơn mê
Đời im lắng ủ ê rừng hoang dại
Bức tường trắng người về soi bóng lại
Giận vô tình u uất nẻo mênh mông
Ta co ro mơ chăn gối não lòng
Trầm soi bóng gieo trường canh dĩ vãng
Phố nào vui cho ta quên ngày tháng
Trí nhỏ nhoi trong trí nhớ dâng đầy
Sợi tóc dài vương rất nhẹ vòng tay
Còn ai nữa chiều về bao la nhớ
Ta ru ta ngậm ngùi ôi tan vỡ
Hồn thắt đau nức nở một bóng xinh
Níu không gian thổn thức suốt lộ trình
Ru tê tái ngậm ngùi xin ru mãi