SỢI DUYÊN
Từ một nơi xa xôi ta đến
Rồi bỗng dưng cảm mến nơi này
Buậng khuâng nhìn lá vàng bay
Mưa rơi lất phất mới hay thu về
Có một người mãi mê chìm đắm
Trong suy tư sương thấm vai gầy
Tóc buồn kết tụ thành mây
Mắt buồn u uẩn như ngày đông sang
Nhặt sợi duyên mơ màng ta thả
Đến bên người với cả ước mơ
Vì ai ta sẽ đợi chờ
Dẫu cho trăng lặn sao mờ không nao
Người nhớ ai nghẹn ngào rơi lệ
Dùng vần thơ kể lể chuyện xưa
Tháng mười trời vẫn đổ mưa
Sợi duyên nhặt lấy ta đưa nhau về...
NTT ( langtu_qd )