THƯƠNG ĐAU
Đêm tĩnh giấc mơ màng trầm lặng
Viết vần thơ ngậm đắng tâm hồn
Thả lòng nỗi nhớ cô thôn
Quê người khắc khoải bồn chồn đớn đau
Ngày xưa đó tìm nhau dệt mộng
Gởi yêu thương dựa bóng xây đời
Nồng ân nghĩa ái rạng ngời
Chung nhà hạnh phúc một thời ấm êm
Nơi đất khách bên thềm nghĩ ngợi
Ngắm vành trăng dịu vợi trên cao
Ngân hà những dãy ánh sao
Mờ lu tỏ sáng đảo chao lập lòe
Người có lúc nhạt nhòa tình cảm
Kẻ nhiều khi sầu thảm thê lương
Ngày về đất Tổ quê hương
Vùi chôn kỷ niệm yêu thương thuở nào