TIẾT ĐÔNG
Tiết Đông bên ấy đầy sương
Để em khởi nhớ người thương bên này.
Bóng hình điểm tuyết về đây.
Môi hồng nhạt nắng tràn đầy dáng yêu.
Xanh xao bỗng hoá diễm kiều.
Tim se se lạnh giữa chiều quạnh hiu.
Trời Đông nắng trải không nhiều.
Bóng em chợt hiện mỹ miều dáng tiên.
Từng cơn gió lạnh bỗng hiền.
Gởi Đông chút ấm xoá miên man buồn.
Lau em giọt lệ hằng tuôn.
Mong em bên ấy trọn nguồn yên vui.
Khắc sâu nỗi nhớ bùi ngùi.
Thương thân lữ thứ sụt sùi trong tâm.
Nhớ xưa dấu ái tình thâm.
Dệt vào thi họa âm thàm bóng đêm...
Đông về tiết đẫm mù sương
Khơi bao nỗi nhớ vấn vương nơi này
Tuyết vừa phủ kín ngỏ vây
Môi em chợt khát tình đầy hôm nao
Đông về giá lạnh xanh xao
Tim nghe da diết niềm đau xé lòng
Nhặt từng sợi nắng mùa Đông
Thêu câu luyến ái gởi dòng thuyền đơn
Gió Đông rít lạnh từng cơn
Xoáy vào tâm khảm chút hờn miên man
Đêm dài thao thức đài trang
Lần tìm ký ức để đan khung tình
Áo Đông khắc hoạ bóng hình
Một người lữ thứ ẩn mình xa xăm
Dệt từng dấu ái trong tâm
Đan thành nỗi nhớ tình thâm buốt lòng...!