TÌM LẠI GIẤC MƠ
Biết bao giờ Anh trở lại chốn xưa
Tìm lại Em Cô thôn nữ quê mùa
Vũng Đất cỗi một thời trong bom lửa
Vẫn trồi lên ngọn lúa đậm Nghĩa Tình
Nước da nâu dáng hình Em gái đảm
Cứ theo Tôi trong suốt quãng đường dài
Từng đêm vắng trập trờn mơ hoang dại
Vẫn bóng hình vạt trắng dài bay
Tuổi mới lớn từng ngày chung lối bước
Đường tới trường Em trước Anh sau
Lời ước nguyện sau Em làm cô giáo
Anh cười xòa Anh thích Áo Màu xanh
Rồi Xuân ấy khi nhành Hoa gạo nở
Chia tay Em trong bỡ ngỡ thẹn thùng
Khi Biên giới đùng đoàng Bom Đạn nổ
Em thoáng buồn khi Kẻ ở Người đi
Bao vương vấn mà chẳng giám ôm ghì
Rồi Xuân trôi mãi Biên thùy nơi Anh
Chiến tranh tàn khốc thư không viết
Nay nặng lòng trong cơn sầu ly biệt
Tuổi hết tròn như trăng khuyết Đầu Non
Muốn Tìm Em thăm hỏi chút mặn mà
Trong Mắt Anh Em chẳng già Năm Tháng
Mãi ngọt ngào duyên dáng của ngày xưa
Gốc gạo nay đã bao mùa mưa nắng
Cổ thụ rồi hoa đỏ vẫn đong đưa
Sức sống mới khiến thương về Nguồn Cội
Giấc mơ lành nhắc nhở Kiếm Em Tôi.