TRỊNH CA
MỘT CÕI ĐI VỀ lấm bể dâu
ĐƯỜNG XA VẠN DẶM nỗi cơ cầu
Trời sương đọng ƯỚT MI huyền đẫm
CÁT BỤI loang nhoè dáng thẫm sâu
Vẫn phủ ĐÊM chờ cơi giá lạnh
Còn dâng BIỂN NHỚ gợn u sầu
HOA VÀNG MẤY ĐỘ phai màu diễm
NẮNG THỦY TINH giờ lạc mãi đâu
NẮNG THUỶ TINH giờ lạc mãi đâu
VÀNG PHAI TRƯỚC NGÕ gợi cung sầu
Âm thầm nẻo ấy,VƯỜN XƯA ngợp
LẶNG LẼ NƠI NÀY, bến cũ sâu
HẠ TRẮNG, MƯA HỒNG giăng cuối bãi
Trần gian CÕI TẠM luống bên cầu
Thương màu TUỔI ĐÁ BUỒN hoang dại
MỘT CÕI ĐI VỀ lấm bể dâu