TỰ AN ỦI
Lúc mệt mỏi em chẳng thể tựa vào ai
Tự đưa tay ôm bờ vai an ủi
Tự lấy khăn lau nước mắt hờn tủi
Ngồi một mình trong đêm lầm lũi.
Lúc mệt mỏi em không ai an ủi
Em tự dặn lòng mình mạnh mẽ lên em
Cứ mềm yếu thế này để ai xem
Đừng tự hành hạ mình thêm em nhé.
Dù biết rằng đời còn nhiều ngã rẽ
Và lối nào cũng sẽ có trông gai
Nhưng em tin rằng ngày mai
Nắng sẽ lên làm phai dần đêm tối.
Sau giấc ngủ em sẽ hết mệt thôi
Và trên bờ môi lại nở nụ cười
Trong ánh mắt là bình minh rạng ngời
Khóc đủ rồi em tự sẽ cười thôi.