VẪN CÒN VƯƠNG VẤN
Anh trở về đi trên con đường vắng
Hàng cây rì rào rợp bóng tháng năm
Nắng chiều buông bàn chân bước âm thầm
Anh chợt nghe tiếng ve ngân khắc khoải
Đưa anh về ngày xưa thời thơ dại
Khi em còn là cô gái xinh tươi
Tóc dài buông môi lấp lánh nụ cười
Anh và em cùng ngược xuôi hôm sớm
Thật nồng nàn khi tình ta vừa chớm
Mối tình đầu tuổi mới lớn đắm say
Ai ngờ đâu chúng mình phải chia tay
Em theo người khi đò đầy rời bến
Bỏ lại mình anh đắng cay một chén
Nuốt ngược vào lòng tắc nghẹn buồn đau
Không vẫy tay em cất bước qua cầu
Anh chấp nhận đời bể dâu ngang trái
Anh về thăm khi tháng năm mùa vải
Em không về buồn hoang hoải hoàng hôn
Con đò già nằm trên bến cô đơn
Bao năm qua sao vẫn còn vương vấn
Nguyễn Đình Huân
Sài Gòn, Ngày 19052017