VÃNG TRĂNG ĐÊM TRƯỜNG
Xa mờ rặng khuất lả lơ
Nguyệt hằng bẽn lẽn lượn lờ theo mây
Nhành trúc ghẹo gió lay lay
Sương mù che phủ buồn vây bên thềm
Anh đi quên cả tình em
Để cho trăng khuyết trong đêm lệ nhoà
Trăng rơi xuống bể vỡ oà
Vắng tanh vàng vọt thân cò liêu xiêu
Thương thân phận bạc hắc hiu
Hương ngần tình ái hồn phiêu mơ màng
Chơi vơi em nhặt bẻ bàng
Đưa bàn tay níu dở dang tình đầu
Mắt huyền ngơ ngác thẳm sâu
Nỗi niềm khẻ đọng đêm thâu canh trường
Vầng trăng khuyết ngập vấn vương
Mi hường chạm khẽ niềm thương chốn này
Người đi để lại tháng ngày
Để em thao thức u hoài lương duyên
Vén mây ghé xuống trăng nghiêng
Ngẫm đời dâu bể thả thuyền cô đơn...
Cảm xúc từ người bạn... thương lắm bạn già ơi...