VỀ THĂM VĨ DẠ
Rảo bước, đi về ngang Vĩ Dạ
Rưng nhìn cảnh vật êm đềm quá
Sương mờ khói ảo dịu dàng ghê
Liễu rủ cau buồn ngơ ngác lạ
Chẳng thấy người xưa, lãng điệu hò
Không còn bãi nọ nghiêng tàn lá
Chiều nay mặc khách thẩn thơ sầu
Có phải lời yêu giờ nhạt, đã
Có phải lời yêu giờ nhạt, đã
Vườn ai dẫu nhuộm xanh màu lá
Hương mùa gió thoảng ngọt ngào đâu?
Cuối ngõ, chân tìm hoang hoải lạ
Vỡ nửa thuyền mây, nắng lịm dần
Chìm khung ảnh nguyệt, trời xa quá
Muôn nghìn ảo vọng hóa thành tro
Vắng khúc Nam Bằng, nghe nẫu dạ