VÕNG ANH ĐI TRƯỚC VÕNG NÀNG
Sáng trăng, sáng cả vườn chè
Một gian nhà nhỏ đi về có nhau
Vì chàng thiếp phải hái dâu
Vì chàng thiếp phải chăn trâu, nuôi bò...
Muốn chồng mua chức quan to
Thắt lưng, buộc bụng... tiền lo cho chồng
Người ta má phấn, quần hồng
Còn tôi sạm nắng , mùa đông tứ thời
Nói ra sợ chị em cười
Bao giờ được chút thơm nơi công đường
Chồng tôi quan hệ bốn phương
Em nâng, chị đỡ... yêu thương mọi người
Tiếng trong, tiếng đục lả lơi
Tôi ngồi một xó - buồn ơi là buồn !
Trong làng khen chẳng ai hơn
Xe sang chồng cưỡi - lợn chuồng tôi chăm
Nuôi con cái chữ, cái ăn...
Mẹ già đau ốm, cha nằm một nơi...
Bồ hòn tôi nuốt ngậm ngùi
Cười trong nước mắt êm xuôi cửa nhà !
Giá đừng đổi mới gần xa
Cứ gian nhà nhỏ để mà thương yêu
Giá đừng mở cửa quá nhiều
Lũy tre tình nghĩa - đời nghèo mà vui
Giá đừng nhân phẩm nổi trôi
Đạo nhà vẫn giữ tình người sớm trưa
Giá như vẫn cái thưở xưa
Chồng cầy, vợ cấy... xứng vừa một đôi
Để trăng sáng cả trên đồi
Túp lều, hai trái tim người yêu nhau..