YÊN PHẬN KIẾP NGƯỜI
Ngày qua ngày nó cứ lặng lẽ trôi
Góc suy tư tôi nhìn thấu sự đời
Luôn nghiệt ngã không chút nào thảnh thơi
Tự vươn mình ra ngoài xã hội này
Một xã hội đầy rủi ro phiền não
Họ đòi hỏi nhiều thứ hoài bão xa
Bắt người ta vận trí óc kiệt cùng
Không thở được nên nổi khùng mất khôn
Không nhịn được nên cái dại nó dồn
Muốn buông bỏ chẳng một chút tồn đọng
Thế cho nên người ta càng cao giọng
Chèn ép mình vào thế không thể ra
Đời luôn thế luôn ghập ghềnh đến lạ
Kẻ ngồi trên luôn mang họa là sao
Kiếm miếng cơm nghe nhọc nhằn khổ não
Huyền với bão giờ tan thành đóng tro
Cái đầu óc nó như đống tơ vò
Suy nghĩ hoài mà nào được thông thoáng
Thôi thì cứ lặng im chẳng mơ màng
Yên phận đời đã lỡ làng kiếp khổ