CHÁN PHỞ THÍCH CƠM
Thơ : Hà Tiên ( Tịnh Giang)
Chán cơm tìm phở say tình
Thỏa cơn dục vọng gái xinh hững hờ
Vợ con tội nghiệp trông chờ
Chồng thì du hí lẳng lơ người tình
Bỏ quên trách nhiệm riêng mình
Dựng xây tổ ấm gia đình hằng mong
Đồng lương ba cọc ba đồng
Con cái ăn học cứ trông từng ngày
Vợ thì khổ cực chẳng hay
Bồ yêu mới gọi có ngay anh chờ
Chồn phồn hoa lệ đèn mờ
Gửi hồn điểm hẹn lên bờ xuống ao
Bao nhiêu tiền bạc ngọt ngào
Vỗ về trút cạn cơn khao khát tình
Về nhà lặng lẽ làm thình
Bày mưu tính kế riêng mình ai hay
Dẫu rằng lúc tỉnh cơn say
Biết tội thích phở chẳng hay ho gì
Ngựa quen đường cũ cứ đi
Khi nào bại lộ việc gì tính sau
Ngờ đâu nghĩ vậy mà đau
Một hôm vợ bắt lúc say sưa tình
Ngai ngùng chẳng biết phân minh
Mô tê ren rứa tình hình cảnh ni
Thú vui ! nghĩ chẳng việc gì
Ngờ đâu oan trái lắm khi tội tình
Xấu hổ cứ mãi lặng thinh
Vợ con chê trách bực mình khổ thân
Đêm năm trằn trọc bao lần
Từ nay chán phở ân cần với cơm...