ĐÔNG SẦU
ĐÔNG Chuyển dạ khung trời mờ ảo
SẦU Dâng đầy mưa bão tuôn rơi
NHUỘM Thân gầy héo rối bời
TÍM Tê cái lạnh tã tơi tâm hồn.
CHIỀU Ngã bóng mây dồn gió trải
BUÔNG Màn sương giăng mãi bên đồi
NGƯỜI Thương giờ đã xa rồi
ĐI Mang hết cả dáng ngồi năm xưa.
ĐỂ Nơi này bóng trưa chiều lỡ.
LẠI Chờ trông trăn trở đêm về
NỖI Niềm thêu dệt phu thê
BUỒN Cho số phận não nề tình duyên.
TIM đau nhói ưu phiền chồng lấp
CÔI Giữa trời sương tấp gió luồn
ĐÔNG SẦU NHUỘM TÍM CHIỀU BUÔNG
NGƯỜI ĐI ĐỂ LẠI NỖI BUỒN TIM CÔI..