HOA KHẾ RỤNG
Tháng tư về nắng rồi đó em ơi
Bông khế rụng tím vai em ngày ấy
Hai bím tóc chấm eo gầy ngúng ngẩy
Như giận hờn cơn gió thổi hoa rơi
Nhìn vai em mắt anh chẳng muốn rời
Không dám nhặt cánh mềm trên vạt áo
Anh thành kẻ ngây ngô và khờ khạo
Để hoa bay khỏi tầm với mất rồi!
Anh thẫn thờ nuối tiếc mãi không thôi
Gió im lặng không còn lay cành khế
Màu hoa ấy quên đi không hề dễ
Với mắt huyền sóng sánh giọt trăng mơ
Cánh hoa rơi từ ngày ấy đến giờ
Cứ lãng đãng theo chiều dài ký ức
Giữa đêm vắng nghe tim mình rạo rực
Ai nhặt rồi hoa khế rụng vai em?
Hà Nội 2542018