LỤC BÁT TƯƠNG TƯ
Dù sao cũng đã qua rồi
Một thời nông nổi, một thời đa mang.
Dù sao cũng đã lỡ làng
Bến sông vắng chuyến đò sang một mình.
Dù sao cũng đã dứt tình
Còn đâu bến nước sân đình có nhau.
Dù sao cũng đã đớn đau
Phải chăng duyên cũ tình đầu khó phai.
Dù sao cũng đã chia hai
Chẳng nên níu kéo để mai thêm sầu.
Dù sao cũng đã nhạt mầu
Thì thôi nuối tiếc cưỡng cầu mà chi.
Dù sao cũng đã ra đi
Vẫn mong gặp lại thôi thì... dù sao.