NGƯỜI THƯƠNG KẺ NHỚ
Em đi rồi một khoảng trời hiu quạnh
Không có người bên cạnh lúc cô đơn
Làng da thơm mái tóc tựa mây vờn
Trong ánh mắt dổi hờn bay theo gió
Em đã bước theo ai về cuối ngõ
Bao lời yêu còn đó đã nhạt phai
Môi em hồng hương ngọt ngào ngây dại
Những tháng ngày ân ái đã vội qua
Em đi rồi mùa hạ cũng đã xa
Tiếng ve sầu ngân nga còn đâu nữa
Có những lúc em ngồi bên khung cữa
Nay đâu rồi một nữa trái tim yêu
Em còn nhớ mùa thu những buổi chiều
Tựa kề vai bao nhiêu điều thương nhớ
Những buổi đầu gặp nhau còn bở ngỡ
Giờ chỉ còn vần thơ anh viết vội
Em đi rồi có nghĩa là xa xôi
Mắt lệ buồn bờ môi thêm mặn đắng
Gương vỡ đôi chẳng mong chi hàn gắn
Mùa đông về tia nắng ấm dần xa
Em ra đi phương trời xa xứ lạ
Thầm mong ước chỉ là đợi chờ thôi
Chim mõi cánh mơ ước chuyện chung đôi
Đêm cô đơn buồn ngồi ôm kỷ niệm...