QUA RỒI NGÀY ẤY

Ảnh. Con gái của tác giả Qua thời ấu trĩ quan sai Bần dân cơ cực củ mài thay cơm Cụ già rét buốt ủ rơm Oán dòng lịch sử khiến bờm tòan dân Đói nghèo đeo bám khổ thân Con thơ thiếu sữa ruột dần nỗi đau Nhớ về một thuở lao đao Trẻ em còi cọc nghẹn ngào lệ rơi Cũng may chân lý rạng ngời Minh quân tường tận khổ thời nhận ra Tư duy tái thiết nước nhà Xuân về rạng rỡ sắc hoa ngập đường. NGUYỄN VĂN PHỤNG
Tác giả: NGUYỄN VĂN PHỤNGSố bài thơ: [44]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

BÔNG HỒNG TẶNG EM

Bài thơ tình thứ 4. Tác giả Dinh Gia. Yêu em trong nắng xuân nồng. Tặng em một đóa hoa hồng nơi anh. Hoa khoe sắc thắm ... [Đọc thêm...]

LỐI CŨ TA VỀ

Viết cho người đã khuất. Kỷ niệm một năm ngày nhà thơ Hiển Lê ra đi. Đã một năm tròn anh bước đi. Về miền cực lạc chốn ... [Đọc thêm...]

ĐỂ CÒN NƯƠNG

Có phải chăng tơ dịu đẹp thắm nhường. Chữ ngà ngọc xua nhiễu nhương buồn thẳm. Lòng thanh thản không rối bời u ám. ... [Đọc thêm...]

VỢ VÀ BỒ

Vợ thời lo lắng cho ta. Bồ thời chỉ thích khi ta có tiền. Bên ta vợ rất dịu hiền. Bên ta bồ lại xin tiền đi chơi. Ốm ... [Đọc thêm...]

XEM VIẾT THƯ PHÁP

Đầu năm công việc ít thôi. Cho nên rảnh rỗi đi chơi là nhiều. Có bạn Quang Lĩnh rất phiêu. Nghệ nhân Thư Pháp buổi ... [Đọc thêm...]

ĐỪNG BUỒN CHI EM

Thơ Phạm Nhật. Đừng buồn chi khi thuyền rời bến đỗ. Hai đứa mình mang số khổ từ lâu. Ta yêu nhau nào có được gì đâu. ... [Đọc thêm...]

QUÊ HƯƠNG

Xuân đi nhẹ bước thật êm. Nghiêng tay vội hứng sợi mềm nắng chao. Chồi xanh như vẫn thì thào. Hoa xoan tím rụng góc ... [Đọc thêm...]

HUẾ TÍM MƠ

Thơ Nguyễn Thanh Tâm. Mầng răng Huế lại trầm tư. Trường Tiền e thẹn Vân Lâu vương sầu. Tím tà cười dáng làm sao. Hạ về ... [Đọc thêm...]