THĂM BÊN NHA RÔNG

Con sinh Bác đã về Trời. Nhưng hình ảnh Bác một đời trong con. Sông cạn,núi có thể mòn. Tình thương với Bác sắt son một lòng. Con về thăm Bến Nhà Rồng. Thăm dòng sông cũ nặng lòng nhớ thương. Nơi đây Người đã lên đường. Đi tìm chân lý muôn phương cứu đời. Giải phóng được kiếp con người. Chìm trong nô lệ một đời khổ đau. Để cho nước nhà mai sau. Hai miền Nam Bắc nối cầu yêu thương. Khi xưa Người đã lên đường. Hồi còi ngân vọng đại dương mịt mờ. Thương đàn cháu nhỏ ngây thơ. Thương cho nước Việt đôi bờ cách ngăn. Đứng bên tượng Bác thì thầm. Bác ơi! Yên nghỉ trong lòng nhân dân. Sài Gòn Thành Phố mang tên. Con về thăm Bác một đêm giao mùa.
Tác giả: QUÂN HOANGSố bài thơ: [45]

Có Thể Bạn Thích

Nếu bạn yêu thích bài thơ này, Hãy ủng hộ tác giả bằng cách Chia Sẻ và Để lại bình luận ở bên dưới.

ĐỪNG NGÃ GỤC NHÉ EM

Dòng đời kia như dòng nước cuốn trôi. Con sông quê vẫn bên bồi bên lở. Có một mối tình đã từng dang dở. Cho một người ... [Đọc thêm...]

KIẾP NGỰA HOANG

Tiển biệt dây cương biến thành kiếp ngựa hoang. Cứ mãi lang thang trong mây khói mưa ngàn. Trả lại tự nhiên những hư ... [Đọc thêm...]

CHUYỆN TÌNH CỦA BẾN

Có một mùa hoa cải. Nở vàng bên bến sông. Em bây giờ bốn mấy. ( xin phép mượn khổ thơ của tác giả Nghiêm Thị Hằng) ... [Đọc thêm...]

TÌNH GIÀ

Chớ có chê ta sắp qua phà. Coi vậy chứ còn khỏe lắm nha. Trà dư thơ vẫn còn khấm khá. Tửu hậu ta vào bẩy,ra ba. Đêm đêm ... [Đọc thêm...]

TÌNH SI

Thơ TTâm 011217. Ôm anh ôm cả trời đông. Nhưng giờ trăn trở nỗi lòng quặn đau. Bâng khuâng chợt nhớ lệ nhàu. Thời gian ... [Đọc thêm...]

DÒNG SÔNG CŨNG BIẾT ĐỔI MẦU

Không biết có tự bao giờ. Dòng sông uốn lượn đôi bờ quanh co. Đã vào sử sách ca thơ,. Cảnh đẹp ngày ấy bây giờ còn ... [Đọc thêm...]

HOA DẠI

Em là loài Hoa dại. Hương sắc nhạt nhòa phai. Em là loài Hoa dại. Anh _Người trai lữ khách. Bởi vì là Hoa dại. Tuy về ... [Đọc thêm...]

CHIỀU MUỘN

Chiều cuối tuần một mình em xuống phố. Phố lặng thầm hỏi nhỏ lại đi đâu. Tôi khẽ bảo rằng tôi đi mua gió. Mà gió chiều ... [Đọc thêm...]