Thơ Đường luật hay Thơ luật Đường là thể thơ Đường cách luật xuất hiện từ đời nhà Đường ở Trung Quốc. Là một trong những dạng thơ Đường bên cạnh cổ thể (cổ phong), từ, thơ Đường luật đã phát triển mạnh mẽ tại chính quê hương của nó và lan tỏa ra nhiều quốc gia lân bang với tư cách thể loại tiêu biểu nhất của thơ Đường nói riêng và tinh hoa thi ca Trung Hoa nói chung. Thơ Đường luật còn được gọi với tên thơ cận thể để đối lập với thơ cổ thể vốn không theo cách luật ấy. Thơ Đường luật có một hệ thống quy tắc phức tạp được thể hiện ở 5 điều sau: Luật, Niêm, Vần, Đối và Bố cục. Về hình thức, thơ Đường luật có các dạng "thất ngôn bát cú" (tám câu, mỗi câu bảy chữ) được xem là dạng chuẩn; biến thể có các dạng: "thất ngôn tứ tuyệt" (bốn câu, mỗi câu bảy chữ), "ngũ ngôn tứ tuyệt" (bốn câu, mỗi câu năm chữ), "ngũ ngôn bát cú" (tám câu, mỗi câu năm chữ) cũng như các dạng ít phổ biến khác. Người Việt Nam cũng tuân thủ hoàn toàn các quy tắc này.

NHÌN HÌNH VỊNH THƠ

bài xướng 185 bvđâ. Trông kìa quả ấy đúng đào tơ. Lủng lẳng treo ngang thật bất ngờ. Khối kẻ nhìn trông lòng mãi ... [Đọc thêm...]

VÃNG CẢNH TÂY THIÊN

Liên hoàn thuận nghịch vận thủ vĩ tương lân. Em về vãng cảnh chốn Tây Thiên. Vọng mõ chiều buông trước cửa thiền. Thác ... [Đọc thêm...]

NGƯỢC LỐI

Trách giận cho đời những lẻ yêu. Nhiều khi cứ ngược chẳng nguyên chiều. Tình theo lại hững hờ không níu. Ái chạy thì ... [Đọc thêm...]

NỖI NHỚ

Tiễn biệt người ơi cuối đoạn đường. Xa rồi nhưng vẫn quyện mùi hương. Chàng đi rạo rực trong tim nhớ. Thiếp ở bùi ngùi ... [Đọc thêm...]

VẬY THÌ CỨ TIẾP TỤC BÓP

Đến tuổi xuân thì mẹ dạy cưng. Con ơi bọn ác nó như rừng. Thằng nào véo ngực kêu vang.. chớ. Kẻ nọ sờ hông hét lớn... ... [Đọc thêm...]

HẠ ĐÓ MÌNH YÊU

Tự thuở em về vẫn nhớ anh. Chiều buông nắng nhạt phủ xuyên cành. Ai chờ ngõ hẹn lòng nôn nóng. Mắt dõi chân trời biển ... [Đọc thêm...]

NỖI NHỚ CHIỀU NAY

bài xướng 187. Nỗi nhớ chiều nay lại thét gào. Trong lòng rộn rã khiến xôn xao. Kêu trời có thấu tình đâu đặng. Hỏi ... [Đọc thêm...]

THƠ CỦA THỢ CẮT TÓC

TRANG HỒNG KỶ NIỆM. ( Lưỡng đầu xà nghịch thiệt, Tvn, 100). Lay thắm trang hồng đẹp lắm thay. Sầy bao cuốn vở nghĩa sao ... [Đọc thêm...]

TÌNH NGHỆ SĨ

Mỗi tình nghệ sĩ vốn đa đoan. Tha thiết con tim khó vẹn toàn. Văn Cao nhỏ lệ không cần luận. Những tiếng tơ lòng reo ... [Đọc thêm...]

CHÀNG THẠCH SANH

Nghèo khổ mồ côi tội thế trời. Không ai cứu đỡ cuộc đời trôi. Mình thôi, tự lập, vươn mà sống. Chẳng có tình thân, quả ... [Đọc thêm...]

VẪN CHỜ

Cái buổi nàng đi nguyệt cũng mờ. Châu nhè nhẹ rớt đẫm dòng thơ. Sầu hoa rụng xuống phơi vàng ngõ. Dỗi biển vùng ... [Đọc thêm...]

TẠI SAO

Xanh trời rọi xuống mãi lui cui. Gót nhỏ trườn mong xóa ngậm ngùi. Tích bóp ân hồng và nghĩa mặn. Quên đi nỗi xót lẫn ... [Đọc thêm...]

CHIA TAY CƠN MƯA

Đà thành chợt gặp giữa câu thơ. Cảm tưởng thân quen đến bất ngờ. Chụp vội vài hình ghim trí nhớ. Cười hiền mấy tiếng ... [Đọc thêm...]

NỤ CƯỜI

Bác mẹ sinh ra đã khóc cười. Vui vầy mỗ thấy thật là tươi. Nhìn lên cũng tạm không cần tưới. Ngó xuống ưng mà chẳng ... [Đọc thêm...]

VỠ MỘNG TRẦU CAU

Lòng như chết lặng bởi duyên đầu. Đã nguyện chôn vùi xuống biển sâu. Cuộn mối tình thơ dìm huyễn ảo. Tìm trăng đáy bể ... [Đọc thêm...]

TIẾNG ĐÀN ĐÊM KHUYA

bài xướng 188. Tiếng đàn thánh thót vọng gần xa. Tàn nguyệt sầu mang nỗi nhớ nhà. Gió thoảng vờn quanh nơi mỏm núi. ... [Đọc thêm...]

TRANG SỬ VIỆT

Đằng Giang tự cổ huyết do hồng. Dũng lược kiêu hùng trấn ải Đông. Vẫy ngọn tre..thần oai thánh Đổng. Rồng thiêng hổ ... [Đọc thêm...]

CHỚM ĐÔNG

Đông khẽ thoảng về lạnh gió chan. Cuối thu chiều nhẹ vẩn sương làn. Bồng mây cuộn nước tầng êm thả. Vẽ bóng in hồ cảnh ... [Đọc thêm...]

MỘT KHÚC SẦU AI

Đàn ai nức nở nhịp buông lờ. Thả khúc bi sầu lệ đẫm thơ. Để ánh trăng buồn tan vỡ mộng. Đem luồng gió lạnh phủ tràn mơ. ... [Đọc thêm...]

GỌI MÃI MÀU XANH

Bãi cỏ vườn cam nào muốn nhạt. Nương chè ruộng lúa mãi cần xanh. Vì yêu những buổi tìm bưng nhánh. Bởi nhớ từng hôm đợi ... [Đọc thêm...]