TÔI ƯỚC
Tôi ước mình, là một ánh trăng vàng
Để soi sáng, trên đường em luôn bước
Vì cuộc sống, nên em luôn xuôi ngược
Mãi bon chen, vất vả giữa đời thường
Tôi ước mình, là những giọt sương đêm
Làm dịu mát, giữa đêm trường oai Ả
Tôi ao ước, mình là, là tất cả
Sẻ cùng em đi hết đoạn đường đời
Đêm dần tàn, men đắng đã mềm môi
Bao mơ ước, biết khi nào hiện thực
Tiếng gà gáy, báo hiệu bình minh thức
Thôi hãy về, với thực tại mà thôi
Rồi mai đây, cuộc sống có nổi trôi
Hình bóng ấy, vẫn theo tôi trọn kiếp
Nơi phương xa, người nào đâu có biết
Ở phương này, có kẻ nhớ thương nhiều.