BÁN BÊU
Phát biểu ngu khờ họng rõ kêu
Mồm loa mép giải ngỡ âm đều
Đơm lề ghẹo lẽ phường văn vở
Giả nỗi thương đời luật trớ trêu
Buổi dã tâm bày căng mộng tối
Chiều vây cánh đổ dập môi vều
Trò kia, nhãn thánh nào che nổi
Hỏi thẹn không mày cõi thế bêu
Mồm loa mép giải, ngỡ âm đều
Đãi miệng dân tình tổ kiến trêu
Chữ nhả vừa ngơi hồn táng tận
Lời thu chợt thấy lưỡi sưng vều
Yên hồi lõm ghế, khôn bầy chọc
Vững vị to quyền chửa đám bêu
Hám lợi tình mang vùi giữa biển
Khi thuyền sóng lật, hỏi còn kêu
Giả nỗi thương đời thật trớ trêu
Hèn chi ngã ngửa xác thân vều
Khi cùng chính thế đồng tâm gạ
Bữa rẻ nhân tình, mạt tiếng bêu
Chẳng biết lòng dân, vần vũ gọi
Đâu ngờ tứ cõi nghẹn ngào kêu
Thằng vơ bịch trĩu mong đầy túi
Mặc cảnh lầm than gã chén đều
Chiều vây cánh đổ, dập môi vều
Hổ thẹn danh tàn, khắp ngõ bêu
Thói chuột vừa phô, nghìn lẽ rủa
Tâm xà thoắt lẩn, vạn người kêu
Bày chiêu bán chổi, xơi tiền bẫm
Diễn cảnh lừa cơm nuốt bạc đều
Chỉ thích ăn càn nên nghĩa đoạn
Bây chừ, nhục nhã tiếng đời trêu
Hỏi thẹn không mày cõi thế bêu?
Danh thằng tiếng bọn quả là kêu
Mình công chả giữ tâm tồi chệch
Ngõ quạ thường lao gót bẩn đều
Để nỗi giờ đây quàng ngục nhốt
Không chừng mấy nữa ở tù trêu
Đời quan ngã ngựa, ai thèm xót?
Chỉ đứng cười trông mặt mũi vều